NHẪN
Phật giáo chia có
hai thứ nhẫn: Sinh nhẫn và pháp nhẫn.
Bàn về Sinh nhẫn:
-
Một là đối với Tam Bảo, cha mẹ cung kính phụng dưỡng,
không sanh lòng mỏi chán, sơ suất;
-
Hai là bị người đánh đập chửi mắng, không giận mà cũng
không oán.
Bàn về Pháp nhẫn:
-
Quan trọng là “phi tâm“ (không để ý) nghĩa là nhịn chịu
sự nóng rét, mưa gió, đói khát, ốm đau, già chết; thứ nhì “tâm pháp" (những
cái biến hiện trong tâm), nghĩa là nhịn chịu những nỗi giận hờn, ưu sầu dâm dục.
Tóm Lại mà nói, không luận việc nào, đều nên nhịn nhục, huống chi việc xa lìa cảnh
giới sanh tử, phiền não do ba độc gây ra để sang bờ Giác ngộ (mà chẳng nhịn nhục
sao?) Nếu không nhẫn được, ắt phải nổi nóng. Vậy thì nhẫn là để đối trị tánh
nóng nảy.
-
Như vậy, về tâm, về thân hạnh NHẪN là để được an. An Nhẫn
là một trong lục Ba la mật của Bồ tát đạo.