Amitabaha!
Kính bạch Thầy!
Đệ tử Quảng Kiến Nguyễn Việt Hồng về Trường Hạ vào ngày Bồ tát thành đạo, được diện kiến vấn an Thầy. Con vui lắm vì Thầy rất hoan hỷ, pháp thể người vẫn được khinh an. Hôm nay con xem lại đĩa DVD " Sáng mãi một vầng trăng" gặp lại hình ảnh Thầy năm xưa, hình ảnh Thầy gầy gò cổ kính làm cho đệ tử thấy chạnh lòng thoáng trong tâm. Con định gọi điện thoại tới Thầy nhưng không được, con vào email viết mấy dòng, gửi Thầy: nguỵên cầu Tam Bảo gia hộ Thầy để cho mọi sự Thầy đều được như sở nguyện.
Đệ tử từ khi được Thầy từ bi hóa độ, giác ngộ Phật đạo, thật là ơn đức vô lượng. Cuộc đời con gần như thay đổi kể từ chuyến thị giả Thầy đi Ấn độ, nhờ ơn giáo hóa của Tam bảo con nhìn mọi việc được thấu đáo hơn, không sợ người ta nghĩ gì mà chỉ sợ mình không tinh tiến mà thôi, hàng ngày con đều dành thời gian hành trì pháp môn Đại Bi theo bộ nghi quỹ tu trì mật giáo mà thầy đã bố thí. Thời gian khoảng 1giờ 30 phút sau khi hành trì con thường ngồi tĩnh tọa để suy tư về các vấn đề của Đạo Phật. Cứ như thế mỗi ngày thân tâm con đều được an lạc, chống lại được các phiền não của cuộc sống. Con nhận thức được rằng, có nhân thì ắt có quả, mọi việc đều có nhân duyên, con đường làm kinh tế của con bây giờ khác ngày xưa, con tránh sự ăn nhậu và các quan hệ làm tục, ăn tục.
Một hôm con ngồi thiền quán với câu hỏi tại sao Chư Phật lại không độ trì cho mình khi đang gặp khó khăn?. Con mới nhận ra rằng chư Phật Bồ tát chỉ trợ duyên cho chúng sinh khi sự việc phù hợp với con đường tu chứng. Đệ tử thật vui mừng vì nhận ra thành Phật là cả con đường chứ không phải là thời điểm thị hiện. Giờ đây đệ tử cố gắng sống và quán niệm theo lời dạy của Thầy. " Tự tính kỳ Tâm", theo duyên mà không đổi, không đổi mà theo duyên. Mọi sự dù huyễn hư thế nào thì tính của phiền não đó cũng là tính của Bồ đề.
Mỗi độ gần Thầy đệ tử cảm thấy trong ánh nhìn và lời nói của Thầy với đệ tử đầy lòng từ bi, đó là sự khuyến tấn khích lệ lớn vô cùng. Con biết Tín càng lớn thì Giải càng chóng, một lúc nào đó đủ nhân duyên Thầy từ bi chỉ Giáo con sẽ tinh tiến Giải-thông để khỏi phụ lòng Thầy. Đệ tử biết làm học trò mà không tinh tiến để trả công ơn giáo hóa mới là người trò không trọng Thầy mình. Đúng như Thầy đã dạy, nói nhiều không bằng làm nhiều. Con đường giác ngộ là con đường trở về với tâm nguyên của mình, xóa bỏ được vô minh thì tâm mình đồng với tâm Phật. Con cũng không phải hay làm thơ để tiêu khiển hay giết thời gian mà là để quán niệm cảnh hiện tiền với giáo lý mà mình học được, kịp ghi lại ngắn gọn theo thể thơ để nhớ không quên. Lại cũng không tự hào vì mình viết được nhiều thơ bởi con biết cỗi gốc của Tưởng-ấm là sự nhớ-quên, bỏ mọi vấn vương thì mới xa rời được Thức-ấm.
Thời gian vừa qua và thời gian tới đây Đệ tử ở nơi xa không có nhiều thời gian được thị giả Thầy, lúc gần thì lại chưa có dịp bạch Thầy nên con viết email có hơi dài. Nay con viết mấy bài thơ ngắn mong Thầy tỏ tâm hướng xuất thế gian của con, kính Thầy đọc và giáo huấn thêm cho.
Cuối thư con nguyện Thầy có đủ thuận duyên, thành công trong nhiều chương trình có tính lan tỏa lớn để giáo hóa chúng sinh. Phát huy Đại Hạnh, Đại Trí, Đại phương tiện của chư Phật.
Amitabha!
----------------------------------------------------------------------------
Con đường giác ngộ là con đường trở về với tâm nguyên của mình,
xóa bỏ được vọng tưởng vô minh thì tâm mình đồng với tâm Phật.
CON đã biết dòng đời huyễn mộng
ĐƯỜNG tu hành tỏ sắc là không
GIÁC : tâm mình vẫn đồng tâm Phật
NGỘ: vạn vật hóa từ Chân Không.
CON đã biết vạn sự khởi duyên
ĐƯỜNG chông gai có Bát nhã thuyền
GIÁC tâm mình vẫn đồng tâm Phật
NGỘ rồi vạn vật tự uyên nguyên.
CON hiểu rằng không tu mãi khổ
ĐƯỜNG tu chứng có đâu nơi chỗ
GIÁC tâm mình vẫn đồng tâm Phật
NGỘ pháp tính chẳng tế chẳng thô.
CON vẫn biết Văn rồi phải Tư
ĐƯỜNG Tu hành để bỏ huyễn-hư
GIÁC tâm mình vẫn đồng tâm Phật
NGỘ lý rồi thấy sự Như Như.
CON vẫn biết tu sẽ có phần
ĐƯỜNG đời nên sống không "hoa-cân"
GIÁC tâm mình vẫn đồng tâm Phật
NGỘ pháp rồi "hành" được Pháp-thân.
---
"hoa-cân": hoa sáng nở tối tàn, cân đong đo đếm.