Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Đu đưa


Nhân duyên ăn trưa rồi xuống thăm anh em ở công trình, lại chiếc võng nghỉ trưa dưới gầm nhà sàn ở Paske Lào, hình như vẫn dành riêng cho tôi mỗi khi không có ai nằm.

À...tôi, nằm võng, võng đưa võng đưa...

     mãi ngân nga với câu ca trong một bài hát nói về cái đu đưa của tiếng võng mẹ ru. ngắm trời trông đất, chợt thấy cái hiện sinh trong cõi đời này ầu ơ ở tính tương đối, mọi sự đều đu đưa khi bên này khi bên kia: Từ trần gian lạc thú tới tiên cảnh phiêu du, rồi lại đu đưa sang cõi tử-cõi sinh, cõi tình-cõi hận...Cái chặng đường đu đưa đó có khi tới đỉnh núi cao để đủ duyên nhào xuống vực sâu, rồi đôi khi bò qua được nỗi khổ của mình thì vướng lại những niềm đau cho kẻ khác. Như vậy nguyên lý của cuộc sống vốn đã tiềm ẩn trong tiếng võng đưa từ thuở mới sinh, ta chóng mặt bởi vì khi ở bên này lại sợ phải về bên kia, cái chấp thủ mải mê này làm ta quên đi bản tâm thường trụ vốn an lạc, vốn không có đu đưa...
...hết ầu ơ, đu đưa rồi ta mới tỏ rõ cái tịnh cái thanh làm cho mọi sự đều là thành là thật, thì lại tự chủ nằm xuống cho võng đưa, võng đưa...
a...tôi, nằm võng, võng đưa võng đưa...

x

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét